CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Hạ Vũ, ngã rồi thì đứng dậy


Phan_2

Hôm sau, mấy đứa bạn cùng lớp học thêm Tiếng Anh biết chuyện. Thành vỗ vai Hạ Vũ: “Này, thằng Trung nó định trả lại quà cho bà đấy, xấu hổ chết đi được!”

Nổi giận đùng đùng, hôm sau Hạ Vũ cùng với Hạnh tìm đến nhà Trung, chỉ có ông bà Trung ở nhà, Hạ Vũ vào chào ông bà rồi lẳng lặng quan sát góc học tập của Trung. Hạ Vũ vô tình nhìn thấy hộp quà của mình đã được bóc, con gấu bông được đặt ngay ngắn trước bàn học.

“Trung là người bạn tốt, tao đã bảo rồi mà.” Hạnh thì thầm vào tai Hạ Vũ. Hạ vũ nghe xong khẽ cười thầm trong lòng.

Ngay hôm sau buổi tối đi học Hạ Vũ nhận được tờ giấy từ Trung, vẫn ngắn gọn như thế: “Hạ Vũ, đừng tin những gì người khác nói, đừng hiểu lầm Trung. Hãy đợi Trung giải thích.” Hạ Vũ đã không trả lời lại tờ giấy đấy.

Khi mọi chuyện còn mập mờ, vào một buổi học thêm, Trung lại đến muộn. Giọng cô Hoa không phải là giọng điệu hay pha trò như mọi ngày mà trầm xuống, lắng đọng: “Trung tội nghiệp lắm, bố mất sớm, mẹ ở quê làm ruộng, một mình lên thành phố ở với ông bà ngoại học tập, Trung rất chăm chỉ, các em nên giúp đỡ bạn ấy!”

Lời của cô giáo làm lòng Hạ Vũ khẽ thắt lại, lần đầu tiên trong đời, Hạ Vũ cảm thấy mình đã làm một việc cực kỳ sai trái. Trong lòng thầm nhủ có lẽ nên dừng trò chơi này lại trước khi mọi việc quá muộn. Một Hạ Vũ mềm yếu, mỏng manh xuất hiện: “Không nên đem tình cảm ra làm trò đùa được.”

Nhưng thật không ngờ, sau buổi học thêm Tiếng Anh cuối cùng để nghỉ tết âm lịch, trước mặt bạn bè Trung không hề ngượng ngùng hay ít nói như mọi ngày mà tiến về phía Hạ Vũ, nhét lá thư vào tay con bé: “Những gì cần giải thích, Trung nói hết trong này, Hạ Vũ đọc kỹ nhé! Nếu rảnh thì tết về quê Trung chơi.”

Trung trả lời thư Hạ Vũ cũng bằng tiếng Anh, chính điều ấy lý giải việc vì sao Trung phải dành nhiều thời gian cho bức thư này đến vậy. Trong thư Trung viết, ngay từ lúc Hạ Vũ giật quyển vở từ tay Trung thì Trung đã thích Hạ Vũ rồi. Trung không hề ghét Hạ Vũ, càng không xem Hạ Vũ là đứa con gái vô duyên, ngổ ngáo gì cả. Điều Trung thích chính là cá tính mạnh mẽ ấy của Hạ Vũ, hy vọng hai người sẽ thân nhau hơn. Hạ Vũ cảm thấy vô cùng day dứt:

“Hạnh ơi! Làm thế nào bây giờ? Tao không thật lòng thích bạn ấy. Thế mà tao lại đi viết thư tỏ tình. Người tao thích là Đức Việt mà!”

“Khó nhỉ? Trung cũng thích mày rồi đấy. Giờ thì phải làm sao? Nói rõ ràng là mày trêu cậu ấy à? Không được. Im lặng trốn tránh à? Cũng khó. Thôi, tao chẳng biết đâu, mày tự làm tự chịu đi.”

Vì lịch học chính trên trường lớp A2 sáng, lớp A5 chiều nên không có gì đáng ngại, Hạ Vũ chỉ phải tìm cách lánh mặt Trung ở lớp học thêm Tiếng Anh buổi tối. Hạ Vũ không còn trêu ghẹo Trung nữa, cũng không chủ động bắt chuyện trong giờ giải lao, cũng không giơ tay dịch những câu hỏi trêu đùa của cô Hoa. Hạ Vũ im lặng, khó xử thì lại bắt gặp ánh mắt của Trung nhìn mình ngày càng lâu hơn. Đang cặm cụi ghi chép bài thì Trung lại gần, ngập ngừng đưa cho Hạ Vũ một gói quà nhỏ, bên trong là chiếc đĩa CD tự học Tiếng Anh: “Tặng Hạ Vũ nhân ngày 8/3.” Dứt lời, Trung đi luôn xuống chỗ ngồi của mình, im lặng không nói gì mặc cho lũ bạn đang hò hét trêu đùa.

Mười bốn tuổi, Trung nói với Hạ Vũ là mình thích bạn thì có giống như hồi mười một tuổi Thắng vẫn hay trêu đùa Hạ Vũ không nhỉ? Liệu đó có phải là thích không hay chỉ là thứ tình cảm trẻ con bông đùa mà Hạ Vũ vẫn thường hay nghĩ. Vậy mà ba năm nay, cái đứa trẻ con như Hạ Vũ lại luôn tin rằng mình thích Việt, thích đến như vậy thì làm sao mà trẻ con được cơ chứ! Hạ Vũ ngồi đối diện với Trung, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy:

“Mình xin lỗi, mình tránh mặt Trung như thế này thật không phải… Từ đầu đến cuối mình chỉ đùa thôi, mình không nghĩ Trung lại thích mình…”

“Mình biết, người bạn thích là người khác.” Trung thản nhiên đáp.

Hạ Vũ tròn mắt: “Trung biết? Thế… thế sao lại vẫn trả lời thư của mình, lại còn nói…”

Không để Hạ Vũ nói hết câu, Trung cắt lời: “Gần đây mình mới phát hiện ra thôi. Ở trên trường, sau mỗi giờ tan học, mình đều đến để đợi Hạ Vũ cùng về, nhưng lúc nào mình cùng bắt gặp bạn đứng ngẩn người nhìn về phía trước. Dần dần mình biết ánh mắt ấy hướng đến ai, vì thế mình hiểu sự im lặng, lẩn trốn của bạn. Mình đã đi sau bạn không biết bao nhiêu ngày, nhưng bạn không hề nhận ra.”

“Thật xin lỗi! Đáng lẽ mình không nên viết lá thư đó cho Trung. Biết mọi chuyện rồi, vậy… vậy… Trung có thể tha lỗi ình được không?”

“Được, mình tha lỗi cho bạn, bạn về đi, mình phải ra vườn giúp ông bà tưới rau.”

Trung trả lời rất nhanh rồi đứng phắt dậy đi vòng ra phía vườn rau sau nhà. Trung đi cũng rất nhanh, cứ như đang chạy trốn điều gì đấy làm Hạ Vũ cảm thấy khóe mắt cay cay. Hạ Vũ nhấc chân ra sân lấy xe rồi đạp thật nhanh trên đường.

Hè đã đến rồi đấy, phượng đã bắt đầu nở đỏ rực một góc trời. Ve kêu râm ran như những khúc nhạc lúc trầm lúc bổng. Nghĩ đến Việt, đến Trung, trái tim Hạ Vũ khẽ thắt lại, nước mắt trực chờ dọc đường đi đã có dịp tuôn ra. Một cơn mưa rào ập đến, nhấn chìm cái bóng của Hạ Vũ trong màn mưa trắng xóa. Sao nước mưa lại có vị mặn nhỉ?

Hạ Vũ về nhà, con bé mở cuốn sổ nhật ký được bắt đầu viết từ năm lớp năm ra và ghi lại về ngày hôm nay: “Thì ra, khi bạn cố tình làm một ai đó tổn thương, người bị đau cũng chính là bạn. Dù thích hay không thích người ấy, chỉ cần nghĩ đến mình là nguyên nhân khiến người ta buồn, trái tim bạn cũng không được yên ổn.”

Chương 05

Hôm bế giảng năm học lớp tám, trời đột nhiên đổ mưa, vì đi mua nước cho các bạn không kịp chạy vào lớp nên Hạ Vũ và Phượng phải trú mưa ở mái hiên bên dãy nhà vừa mới hoàn thiện. Đứng ở bên này nhìn sang, qua làn mưa trắng trời, Hạ Vũ bắt gặp Việt đang đứng dựa lưng vào tường quay mặt về phía mình. Không thể nhìn thấy Việt đang nhìn đi đâu nhưng trong mắt Hạ Vũ, Việt đứng đó, cao ngạo, lạnh lùng và toát lên một vẻ cuốn hút đến khó chịu. Chẳng biết mưa hay bụi bay vào mà mắt Hạ Vũ cứ nhòe đi: “Nghỉ hè rồi ư! Mình chắc sẽ nhớ bạn ấy nhiều lắm đấy!”

Sau buổi bế giảng hôm ấy, Hạ Vũ không đứng nhìn Việt nữa mà nhờ Thành đèo Phượng về nhà trước còn mình thì lẳng lặng đi theo Việt. Hạ Vũ biết được nhà Việt, vì bố mẹ Việt kinh doanh cửa hàng nên tấm biển trước cửa còn có cả số điện thoại bàn. Không để lỡ cơ hội, Hạ Vũ đọc số điện thoại và ghi nhớ ở trong đầu. Đắn đo mãi cuối cùng Hạ Vũ mới đủ can đảm để nhấc máy lên gọi cho Việt, bố Việt chuyển máy cho con trai.

“Ai vậy?” Là giọng Việt.

Im lặng một lúc, Hạ Vũ run run: “Bạn đừng hỏi mình là ai? Mình, mình rất để ý đến bạn… chúng ta làm bạn qua điện thoại được không?”

“…”

Im lặng. Một lúc lâu sau Việt lên tiếng:

“Dù không công bằng nhưng mà… được, bạn muốn nói chuyện gì?”

“Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là, nghỉ hè rồi bạn có định đi học thêm môn nào không?”

“Có, tôi học Tiếng Anh và Văn.”

“Vậy bao giờ thì bạn đi học?”

“Đầu tháng tám... Còn gì hỏi nữa không?” Việt lạnh lùng trả lời.

Hạ Vũ cảm thấy tủi thân, ấp úng: “Không, vậy không phiền bạn nữa. À, mỗi tuần vào chủ nhật mình gọi cho bạn một lần được không?”

“Tùy, nếu ở nhà tôi sẽ nghe.”

“Vậy thống nhất thế nhé, chào bạn, nghỉ hè vui vẻ!”

Hạ Vũ dập máy rồi nhảy cẫng lên cười sung sướng. Hoàn - cậu em trai kém ba tuổi vừa đi đánh cầu về nhìn chị mình nhảy như con kangaroo trong nhà thì lấy làm ngạc nhiên lắm. Năm nay Hoàn vào lớp sáu, đang nộp hồ sơ thi vào cùng trường cấp hai với Hạ Vũ.

Hạ Vũ lại đến tìm Phượng rủ rê: “Hè này mày có muốn đi học thêm Văn với cô Lan không?”

“Mày lại định làm chuyện gì? Mày đang học đội tuyển Văn ở nhà cô đấy thôi! Cô có dạy thêm cho các bạn trong lớp đâu!”

“Có, năm nay cô mở lớp dạy thêm đại trà cho ba lớp 9A1, 9A2, 9A4 mà cô nhận. Ai đăng ký thì đầu tháng tám đi học.”

“Thật hả? Vậy tốt quá, tao cũng đang định tìm thầy để học thêm Văn, vậy mày đưa tao đến nhà cô đăng ký ngay đi.”

Chẳng để Phượng đợi lâu, Hạ Vũ đã đưa Phượng đến nhà cô Lan để đăng ký học thêm. Hạ Vũ nhìn cô giáo nhỏ nhẹ: “Đội tuyển Văn học thêm sáng thứ năm với chủ nhật, vậy sáng thứ hai, thứ tư em muốn đi học thêm cùng với các bạn trong lớp đại trà được không ạ?”

Cô Lan nheo mắt nhìn Hạ Vũ: “Kiến thức ở lớp đại trà cô dạy cho các em đội tuyển trước rồi còn gì? Sao em lại muốn đi học?”

“Chỉ là em muốn học lại, càng nghe nhiều lần càng nhớ lâu mà cô.”

Hơi nghi ngờ, cô Lan đáp: “Thôi được, nhưng năm nay lớp chín thi đội tuyển thành phố, rồi thi tỉnh, thi quốc gia, em phải cố gắng đấy!”

“Dạ, em sẽ cố gắng hết sức ạ!”

Hạ Vũ trả lời cô giáo rất tự tin, sau khi cùng Phượng trở về nhà thì con bé vô cùng háo hức đợi chờ đến ngày được gặp lại Việt. Thỉnh thoảng nhớ Việt quá không chịu được, Hạ Vũ xách xe đạp hướng về phía nhà Việt mà đi, rồi cứ lòng vòng quanh nhà Việt nhìn vào trong xem có thấy được cậu ta không. Rất ít khi Hạ Vũ được toại nguyện, bên ngoài là cửa hàng kinh doanh nên Việt thường ở nhà trong chứ không ngồi ở nhà ngoài để Hạ Vũ có thể nhìn thấy.

Hàng ngày Hạ Vũ luôn mong chờ đến chủ nhật, cứ khoảng tám giờ tối là Hạ Vũ lại gọi điện cho Việt, nói những câu chuyện không đầu không cuối, hỏi vu vơ vài câu rồi dập máy. Trong điện thoại Việt cũng không khác gì ngoài đời, lạnh lùng, xa cách, không mang một ý tứ quan tâm đến người cùng mình nói chuyện là ai cả.

Sinh nhật mười bốn tuổi, giữa tháng sáu trời tiếp tục mưa như trút nước. Năm nay Hạ Vũ quyết định tổ chức một buổi tiệc nhỏ: có Phượng, Hạnh, và Thành đến tham gia. Thắng không gọi điện về, điều này khiến Hạ Vũ hơi băn khoăn và buồn bã. Từ năm lớp một đến năm lớp bảy, Thắng luôn là người đầu tiên tặng quà và chúc mừng sinh nhật Hạ Vũ. Năm nay không có Thắng, nhưng lại có thêm một hai người bạn khác, Hạ Vũ cũng cảm thấy bớt trống vắng.

Đầu tháng tám, Hạ Vũ đèo Phượng đến lớp học thêm Văn nhà cô Lan. Từ lớp sáu đến giờ, tóc Hạ Vũ đã dài ra rất nhiều, Hạ Vũ cũng chịu khó tập cầu lông cùng bố và em trai để giảm cân nên cái biệt danh “Vũ heo” hồi cấp một cũng đã không còn nữa.

Sau hai tháng nghỉ hè, nhìn Hạ Vũ nữ tính hơn hẳn, mái tóc dài được buộc gọn ra phía sau kiểu đuôi ngựa trông khác hẳn mọi ngày. Lớp học thêm Văn đại trà rất đông, thấy Hạ Vũ cũng đi học vài bạn tỏ vẻ ngạc nhiên, Hạ Vũ ngẩn người nhìn quanh thì thấy các bạn lớp A1 đã được xếp ngồi bên dãy bàn trong, các bạn lớp A4 ngồi dãy bàn giữa còn lớp A2 của Hạ Vũ thì ngồi dãy ngoài cùng.

Thật là đáng ghét! Hạ Vũ đã nhìn thấy Việt ngồi ở tít góc trong cùng cuối lớp, lúc nào cũng chọn chỗ ấy, còn Hạ Vũ thì lại ngồi tít phía cửa ra vào, xa cách nhau một khoảng rộng. Tặc lưỡi, Hạ Vũ nghĩ, miễn là một tuần được nhìn thấy Việt hai lần là được rồi.

Một tháng trôi qua rất nhanh, trước khi vào năm học mới Hạ Vũ gọi điện cho Việt. Đầu dây bên này Hạ Vũ bật bài hát “Sometimes” của Britney Spears thật to để Việt có thể nghe thấy. Hết bài hát Hạ Vũ hỏi: “Bạn nghe hết bài hát rồi chứ?”

“Ừ, nghe hết rồi, sao lại cho tôi nghe bài này?”

“Đấy là tất cả những điều mình muốn nói với Việt…”

Hạ Vũ liến thoắng một hơi rồi dập máy luôn. Trong lòng không khỏi háo hức nghĩ đến ngày Việt biết được mình là ai, Việt có thích mình hay không?

Trường mới đã được xây xong, cả khối chín học buổi sáng, lớp A1, A2, A3 giờ đây lại được xếp phòng học nằm sát nhau ở tầng hai với ba lớp khối tám khác. Thật may là các lớp A4, A5, A6, A7, A8, A9 học trên tầng ba nên Hạ Vũ không phải chạm mặt Trung hàng ngày, Hạ Vũ vẫn rất áy náy khi vô tình gặp phải Trung ở đâu đó trong trường học.

Năm học mới bắt đầu được một tháng thì toàn trường phát động cuộc thi “Tìm hiểu văn hóa và kiến thức xã hội”, khối tám và khối chín sẽ chọn ra những học sinh xuất sắc nhất gồm mười bốn bạn chia ra làm hai đội. Hai đội sẽ thi đấu với nhau vòng trường rồi từ đấy sẽ chọn ra bảy bạn đại diện cho trường tham gia thi đấu với các trường khác. Chẳng phải băn khoăn nhiều vì lớp A2 người được chọn chính là Hạ Vũ.

Tối đầu tiên trở lại lớp học thêm Tiếng Anh sau kỳ nghỉ hè dài, Hạ Vũ cố tình đến muộn để không phải chạm mặt Trung. Trung vẫn thế, điềm tĩnh, lặng lẽ ngồi cuối lớp, khi Hạ Vũ bước vào cậu ấy không ngẩng mặt lên nhìn mà vẫn chăm chú đọc sách. Hạ Vũ nhận ra một bạn gái mới trong lớp liền bắt chuyện làm quen ngay, bạn mới cười duyên dáng: “Mình là An, học lớp A1. Còn bạn là Hạ Vũ!”

“Lớp A1?” Hạ Vũ thoáng giật mình: “Sao bạn biết tên mình?”

“Thứ hai đầu tuần nào cô tổng phụ trách cũng gọi tên bạn lên đọc bản tổng kết còn gì.”

“Ờ nhỉ, hì hì, xem như cũng là một người chút tiếng tăm!” Hạ Vũ vui vẻ đáp, sực nhớ ra điều cần hỏi, Hạ Vũ chớp thời cơ luôn: “À, lớp bạn ai được cử tham gia cuộc thi trường phát động đấy?”

“Là Việt và Dũng.”

“Biết ngay mà!” Hạ Vũ cười tít mắt nhủ thầm: “Ông trời ơi, cuối cùng ông trời cũng cho con cơ hội được ở gần người đấy rồi.”

Chương 06

Đến ngày tập trung đội tuyển tham gia cuộc thi “Tìm hiểu kiến thức văn hóa xã hội”, Hạ Vũ suýt nữa thì nhảy lên hét to sung sướng khi Việt và con bé được phân ở cùng một đội. Lần đầu tiên đứng gần Việt như vậy, trái tim Hạ Vũ nhảy loạn cả lên, chân tay luống cuống. Việt cao quá, mấy năm nay cậu ấy cao lên rất nhiều, Hạ Vũ chỉ đứng đến vai của Việt, cái bóng to lớn ấy cứ như nuốt chửng lấy cái bóng nhỏ bé đứng bên cạnh. Hạ Vũ có chút lo lắng, không biết Việt có nhận ra giọng của Hạ Vũ chính là người giấu tên hay gọi điện cho Việt hay không, vì vậy Hạ Vũ rất tiết kiệm lời, chỉ trả lời và hỏi những câu hỏi khi thật sự cần thiết.

Cảm giác thích một người là vậy đấy. Chỉ cần im lặng đứng bên cạnh, chỉ cần lặng lẽ nhìn, lặng lẽ nghe thôi cũng đủ làm Hạ Vũ cười suốt cả ngày. Dù không nói ra được mình là ai nhưng với Hạ Vũ, những ngày cả đội bảy người ôn luyện cùng nhau cứ như là những ngày được sống trên thiên đường vậy.

Hạ Vũ quyết định kể hết mọi chuyện với Phượng, Phượng tròn mắt kinh ngạc:

“Thì ra là Việt nên mày cứ đòi đi học thêm Văn cùng lớp A1, cậu ta và mày còn ở cùng một đội thi vào ngày mai phải không?”

“Ừ… Nhưng mà Việt vẫn không biết tao thích cậu ấy đâu, không biết tao là ai đâu. Mày đừng kể với ai khác nữa đấy!”

“Được, tao hứa, không kể!” Phượng nháy mắt với Hạ Vũ.

Khi cuộc thi chính thức bắt đầu, hai đội tỏ ra ngang tài ngang sức. Đội bên kia do Dũng - bạn học lớp A1 của Việt làm đội trưởng cũng rất giỏi, ngoài Dũng ra còn có một cô bạn lớp tám tên Hà cũng khá tinh anh. Bên này, đội của Hạ Vũ có Hạ Vũ và Việt làm chủ, những câu hỏi liên quan đến Văn và Tiếng Anh đều do Hạ Vũ nhanh chóng ấn chuông trả lời, những câu hỏi liên quan đến Toán, Lý, Hóa thì Việt trả lời. Cho đến gần câu hỏi cuối cùng, hai đội ngang nhau về điểm số.

Khi cô giáo dẫn chương trình đọc lên câu hỏi liên quan đến Toán, Hạ Vũ chăm chú nhìn Việt, tay Việt cầm bút viết nháp liên tục lên tờ giấy, cái trán cậu ấy nhăn lại như đang suy nghĩ, ánh mắt rất tập trung rồi sáng lên. Dường như quá vội, Việt quên mất là đang trong cuộc thi nên giơ tay đứng phắt dậy: “Em thư cô…”

Hạ Vũ vội vàng với tay ấn chuông, tiếng chuông vang lên chỉ sớm hơn tiếng chuông bên đội của Dũng vài giây. Việt giật mình nhìn Hạ Vũ, vẻ mặt hơi ngượng nghịu vì xấu hổ nhưng rất nhanh lấy lại được bình tĩnh đọc câu trả lời. Đáp án đưa ra hoàn toàn đúng, đội của Hạ Vũ giành chiến thắng. Mọi người nhảy lên sung sướng bắt tay nhau, khi tay Hạ Vũ chạm nhẹ vào tay Việt, cứ như có một luồng điện chạy dọc quanh người, toàn thân Hạ Vũ run rẩy và da mặt căng lên, nóng bừng vì thích thú. Việt rụt tay lại rất nhanh, chẳng kịp để Hạ Vũ lưu lại hơi ấm trên bàn tay mình, ánh mắt của Việt dửng dưng không có chút cảm xúc nào trong đấy.

Đội của Hạ Vũ được chọn năm người, trong đó có Hạ Vũ và Việt. Đội của Dũng được chọn hai: Dũng và Hà. Đại diện cho trường bảy người sẽ tham gia thi đấu loại trực tiếp cùng với các trường khác. Những buổi chiều cùng nhau ôn tập, đôi lúc ánh mắt của Hạ Vũ và Việt dừng lại ở cùng một điểm, chỉ một vài giây thôi rồi tất cả lại trở về bình thường bởi Việt quay đi rất nhanh. Dường như trong đội, Việt tỏ ra thân thiện với mọi người nhưng lại tránh né Hạ Vũ một cách cố ý. Hạ Vũ không hiểu sao lại vậy, chẳng lẽ Việt ghét mình, hay là Việt đã biết Hạ Vũ là ai, cái cảm giác thích mà không thể nói ra, không thể thổ lộ dù ở rất gần người đấy thật là buồn. Dũng cũng tinh ý phát hiện ra điều bất thường, hỏi nhỏ Hạ Vũ:

“Hạ Vũ với Việt có chuyện gì mâu thuẫn hay sao mà tôi ít khi thấy hai người nói chuyện với nhau lắm?”

“Cậu ấy cứ kiêu kiêu thế nào ý!” Hạ Vũ nói dối: “Mình không thích nói chuyện với những người con trai như vậy!”

Hôm đấy Hạ Vũ chuẩn bị một tấm thiếp thật đẹp có viết dòng chữ: “Chúc bạn trả lời được thật nhiều câu hỏi” rồi đưa cho Phượng nhờ vả:

“Này, tý nữa bác bảo vệ sẽ lên đây thay bình nước, mày đưa cái này cho bác ấy nhờ sang lớp A1 bảo có thư gửi cho Việt nhé!”

Phượng vui vẻ nhận lời, một lúc sau Hạ Vũ thấy bác bảo vệ đi qua cửa sổ lớp mình, rồi sau đấy vài giây thấy Việt đi theo. Hình như bác ấy gọi Việt ra ngoài để đưa thư vì hiện tại đang trong tiết học nên không tiện đưa qua cửa sổ lớp. Tim Hạ Vũ đập thịch thịch khi thấy Việt quay trở lại trên tay cầm tấm bưu thiếp mà Hạ Vũ đã mất một đêm để làm và nắn nót viết chữ.

Bên trong lớp học nhìn ra cửa sổ, Hạ Vũ lại thấy Việt dừng lại ngay trước mắt mình, như chẳng để ý xung quanh, Việt xé luôn tấm thiệp làm hai rồi ném vào thùng rác ngoài hành lang, ung dung lướt qua đi về lớp. Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, Hạ Vũ ngỡ ngàng đến nỗi nước mắt tự nhiên trào ra, tim nhói lên rất đau, gục mặt xuống bàn cố kìm nén tiếng nấc. Là vô tình hay cố tình, tại sao lại dừng ngay trước cửa sổ chỗ Hạ Vũ ngồi? Tại sao lại để Hạ Vũ nhìn thấy?

“Độc ác, nhẫn tâm, quá độc ác!” Hạ Vũ lẩm bẩm và quyết định “trả thù”.

Ngay chiều hôm ấy, Hạ Vũ và Phượng đợi cả trường tan học rồi chạy lên tầng hai phòng học của lớp A1 tiến hành kế hoạch. Phượng dùng giẻ lau sạch bảng còn Hạ Vũ thì ngồi trên bàn học, đối diện với cái bảng trống tỏ vẻ trịnh trọng:

“Bây giờ tao đọc còn mày viết nhé. Phải cho Việt biết tay, dám tinh vi à? Nào, viết.” Hạ Vũ hắng giọng: “Thông báo khẩn cấp: Việt là con vịt xấu xí nhất lớp 9A1; tính chất vật lý là vịt quay; tính chất hóa học là vịt xiêm; lúc còn nhỏ gọi là vịt cỏ; lớn lên gọi là vịt bầu; trưởng thành gọi là vịt đực… ng chưa? Xuống dòng viết thơ nhé!

‘Vịt ơi vịt chớ kêu to

Có ngày khan cổ ho không ra lời

Biết điều vịt hãy ngồi cười

Nếu không sẽ hóa vịt giời đó nghe.’

Há há há… Hay, hay quá đi mất.”

Hạ Vũ đọc xong thì Phượng cũng viết xong, cả hai ôm bụng cười ngặt nghẽo. Phượng giục:

“Về thôi, để tao giấu cái giẻ lau bảng của lớp này đi cho kỹ đã, mai không tìm được thì không xóa bảng được.”

Sáng hôm sau Hạ Vũ và Phượng cố tình đi muộn hơn mọi ngày, đi qua lớp A1 cả hai liếc mắt vào trong dò xét. Lớp A1 đang nhốn nháo như ong vỡ tổ bàn tán sôi nổi về nội dung trên bảng, Việt và một cậu bạn ngồi nhìn lên bảng thì thầm cười với nhau, cũng chẳng thấy Việt tỏ thái độ tức giận hay vui vẻ gì, tại sao Việt lại có thể dửng dưng đến như vậy? Hạ Vũ thấy hơi hối hận về việc làm ra cái trò trẻ con này, Việt có thèm quan tâm đâu mà Hạ Vũ phải phí công như thế. Buồn bã, Hạ Vũ kéo tay Phượng đi nhanh về lớp.

Tan học, Hạ Vũ cố ý bảo Thành về trước để đi cùng Phượng trò chuyện. Hạ Vũ vừa đạp xe vừa cảm thấy áy náy:

“Tao làm như vậy có trẻ con quá không? Tao có nên nói rõ ràng với Việt mọi chuyện?”

Phượng chưa kịp trả lời thì đột nhiên bên cạnh truyền đến giọng nói: “Sao hai bạn về muộn vậy?”

Cả hai giật mình quay lại, Hạ Vũ nhận ra ngay đấy là cậu bạn ngồi bên cạnh Việt thì thầm sáng nay nên tỏ vẻ làm ngơ, Phượng thì dường như quen biết với cậu bạn ấy nên trả lời: “Tụi này có chút việc riêng, còn ông sao giờ cũng mới về?”

“À, chơi bi-a nên về muộn.” Đạp xe đi song song bên cạnh, cậu ta trả lời. Rồi cậu ta liếc mắt nhìn Hạ Vũ, Hạ Vũ quay mặt đi:

“Ai vậy Phượng?”

“Là Thiên, học cùng tao hồi cấp một.” Phượng đáp.

Hạ Vũ nghe xong không biểu hiện gì thêm, im lặng không nói gì nữa. Thiên phá tan bầu không khí căng thẳng:

“Hôm nay lớp tôi có chuyện vui lắm, không biết ai cố tình viết lên bảng những lời trêu chọc bạn thân của tôi. Cậu ta cũng khá bực mình đấy, nhưng tôi thì lại thấy thú vị!”

Hạ Vũ và Phượng bất ngờ đồng thanh, hoảng hốt: “Ông nói chuyện này với chúng tôi làm gì?”

Thiên tỏ vẻ khó hiểu: “Tôi chỉ đang định kể một chuyện cười cho vui thôi mà. Phượng và Hạ Vũ, hai bà việc gì phải cáu lên như thế.”

Hạ Vũ suýt bật miệng hỏi: “Sao lại biết tên tôi?” nhưng sực nhớ đến câu trả lời của An hôm học thêm Tiếng Anh nên không hỏi nữa. Thấy trong giỏ xe Thiên có quả xoài, Hạ Vũ đùa:

“Này! Xoài ngon quá! Ông cho tôi đi, ăn xong tôi sẽ lại trả ông hạt.”

Thiên rướn người lên phía trước, với tay lấy quả xoải rồi nhét vào giỏ xe Hạ Vũ: “Cầm lấy đi! Tôi về trước đây.”

Rồi bỏ mặc hai cô bạn ngơ ngác, Thiên đạp xe rất nhanh, không lâu sau thì mất hút ở ngã tư. Hạ Vũ đưa quả xoài cho Phượng chép miệng:

“Mày cầm lấy cho vào tủ lạnh, thứ hai tao đến đón đi học rồi ăn chung.”

Chương 07

Chủ nhật, đội tuyển của trường vẫn tập trung ôn luyện để thứ tư tuần sau thi đấu với một trường cấp hai khác trong cùng thành phố. Các thầy cô bận một số việc nên cả bọn rủ nhau chơi trốn tìm trong hội trường.

Cửa chính được đóng, các rèm cửa bị kéo lại, cả hội trường tối om, có vài tia nắng xuyên qua khe cửa chính chiếu vào bên trong. Người phải nhắm mắt đếm để đi tìm là Dũng, khi cậu ta bịt mắt đếm đến mười thì Hạ Vũ phát hiện ra ở phía trái cuối phòng họp có kê một chiếc bàn để pha nước, bên trên phủ khăn trải bàn dài rủ xuống che kín gầm bàn. Nhanh như cắt, Hạ Vũ lập tức lao về phía ấy, vừa gập người chui xuống phía dưới bàn thì vai bị đập mạnh vào vai người khác. Hạ Vũ ôm vai xoay người lại, dưới gầm bàn tối om Hạ Vũ vẫn nhận ra đôi mắt ấy, hơi thở quen thuộc ấy đang bao vây lấy mình. Thì ra Hạ Vũ và Việt cùng chọn nơi này để trốn và cùng nhau chui xuống gầm bàn cùng một lúc. Chân tay Hạ Vũ luống cuống tự động lùi lại phía sau, cách xa Việt một khoảng. Việt dường như cũng nhận ra Hạ Vũ, cậu ta lập cập định chui ra thì Dũng đã mở mắt và bắt đầu đi tìm mọi người.

Dưới gầm bàn, hai tay Hạ Vũ nắm chặt, khoảng cách với Việt gần quá, trong tình trạng tối om này Hạ Vũ vẫn cảm thấy hai mắt Việt đang nhìn mình chăm chú. Không thể bình tĩnh được, hô hấp của Hạ Vũ ngắt quãng. Trong đầu Hạ Vũ cứ bùng bùng lên cái ý nghĩ xấu hổ: “Cậu có thích mình không? Hãy hôn mình đi, hôn mình đi nào! Mình muốn cậu là người đầu tiên hôn mình!”

Thật may lúc ấy các thầy cô bước vào, cửa mở, rèm được kéo ra, ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng. Hạ Vũ và Việt bối rối chui ra, mặt của Hạ Vũ đỏ như quả cà chua chín. Một thoáng thôi, Hạ Vũ cảm thấy ánh nhìn của Việt lúc ấy khác với mọi ngày, đó là ánh nhìn ấm áp, nhu mì, giống như ánh sáng vừa tràn vào phòng.

Vậy đấy, chỉ cần một cử chỉ ân cần của người mình thích cũng đủ làm Hạ Vũ hạnh phúc. Sự kiện này không thể không ghi lại trong nhật ký của cô bé mười lăm tuổi.

* * *

Sau khi ăn xong quả xoài, Hạ Vũ bảo Phượng rửa sạch hột, bỏ vào một hộp giấy nhỏ gói lại cẩn thận rồi mang đến trường. Hạ Vũ chạy sang lớp A1, thấy Việt và Thiên đứng cùng nhau, con bé đưa tay lên vẫy vẫy:

“Thiên, qua đây! Tôi có cái này cho ông.”

Thiên khó hiểu nhận hộp quà, Hạ Vũ liếc trộm Việt rồi co giò chạy thẳng vào lớp. Hạ Vũ hỏi Phượng:

“Mày có biết số điện thoại nhà Thiên không? Cho tao!”

“Mày hỏi số điện thoại nhà Thiên làm gì?”

“Ngốc thế, nhờ giúp đỡ chứ sao. Tao quyết định rồi. Mai là buổi cuối tập trung đội tuyển đi thi. Nếu thắng thì còn tiếp tục được ở gần Việt, nếu thua thì hết cơ hội. Vì vậy chiều nay tao sẽ nói rõ với Việt mọi chuyện. Thư tao cũng đã viết xong rồi.”

“Vậy à… Chúc mày may mắn nhé! Số điện thoại nhà Thiên đây, chép vào đi.”

Phương cười nói rồi đưa quyển sổ lưu số của bạn bè cho Hạ Vũ ghi số của Thiên, chép xong Hạ Vũ nhún vai:

“Mày chúc tao may mắn cứ như là đang chuẩn bị đi thi ấy nhỉ. Cuộc thi “được ăn cả, ngã về không” đây mà!”

* * *

Cả đội đang say sưa đọc câu hỏi và tìm cách trả lời thì Hạ Vũ xin phép ra ngoài đi vào nhà gửi xe, Hạ Vũ nhẹ nhàng đặt lá thư đã được gấp thành hình trái tim vào giỏ xe của Việt.

“Lát nữa bạn ấy lấy xe bác bảo là có thư trong giỏ giúp cháu nhé!” Hạ Vũ nhờ bác bảo vệ và không quên dặn bác không nói ai là người gửi. Vừa dặn xong thì không ngờ Việt đi ra lấy xe luôn, Hạ Vũ cuống quýt trốn vào phòng bảo vệ gần đấy. Giọng bác bảo vệ vang lên:

“Sao hôm nay cháu về sớm thế?”

“Cháu có buổi học thêm Toán không bỏ được nên về sớm.” Việt lễ phép.

“Cháu có thư trong giỏ xe đấy.”

Hạ Vũ thấy Việt liếc nhìn vào giỏ xe, không vội lấy thư mà cười cười ngồi lên xe phóng đi luôn. Hạ Vũ thẫn thờ nhìn bóng Việt mờ dần.

Yêu đơn phương thật là buồn, cười một mình, khóc một mình, vui buồn cũng một mình. Muốn được nắm một bàn tay, được dựa vào một bờ vai mà sao thật khó. Không nói ra được tình cảm của mình cũng khổ mà nói ra rồi thì liệu có được chấp nhận không?

Chấm dứt lo lắng, chiều hôm ấy lại đợi cả trường về, Hạ Vũ chạy lên lớp A1 viết một dòng thật to lên bảng: “Việt ơi cố lên! WE WILL WON”. Không dừng lại ở đấy, Hạ Vũ lấy bút xóa viết chi chít lên bàn chỗ Việt ngồi ba chữ “I love you”. Không biết sau đêm nay, ngày mai Việt sẽ đối xử với Hạ Vũ như thế nào khi mà biết rõ người con gái thầm thương trộm nhớ cậu ta chính là Hạ Vũ.

* * *


Phan_1
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog